Người nấu bếp lạ thường. Suy niệm Tin mừng CN 3 Phục sinh

Chúa Giê-su sẵn sàng làm tất cả để mang lại niềm vui và hạnh phúc cho loài người mà Chúa hết lòng yêu thương.
Người nấu bếp lạ thường
(Suy niệm Tin mừng Gioan (Ga 21, 1-14) trích đọc vào Chúa nhật 3 phục sinh)
 
Trưa hôm ấy, các vị khách mời cùng với gia chủ dùng bữa trưa thân mật trong bầu khí gia đình. Chợt một vị khách có địa vị cao đang ngồi ăn, cần thêm chiếc ly nên cất tiếng gọi người nấu bếp: Chị Bếp ơi! Cho tôi thêm một chiếc ly nhé!
Khi nghe gọi mình là chị bếp, người giúp việc cảm thấy bị xúc phạm. Chị bị xúc phạm vì bị xem là người bồi bếp, mà theo quan niệm của nhiều người, nghề bồi bếp là nghề hèn kém, nên tỏ ra bực bội tức tối và cằn nhằn với người bên cạnh: Người ta có tên hẳn hoi, sao không gọi tên mà gọi là chị bếp!
 
Đối với nhiều người, việc bếp núc bị xem là việc hèn hạ, thường được giao cho tôi tớ đảm trách và những người danh giá không bao giờ chấp nhận làm thứ việc này. Từ đó, nghề làm thuê nấu nướng bị xem là nghề thấp kém và những người đảm nhận việc này bị người đời gán cho cái tên không mấy tốt đẹp là người nấu bếp.
 
Thế mà, qua bài Tin mừng hôm nay, thánh Gioan giới thiệu cho chúng ta một người nấu bếp lạ thường.
Người nấu bếp này xuất thân từ trời. Ngài là Ngôi Hai Thiên Chúa, cùng với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần dựng nên trời đất, trăng sao, muôn loài muôn vật trong vũ trụ bao la vô biên vô tận này.
Thế mà vì yêu thương nhân loại, Ngôi Hai Thiên Chúa hạ mình xuống thế làm người phàm và lại còn hạ mình làm người nấu nướng hầu hạ các môn đệ của mình vào một buổi sáng đẹp trời trên bãi biển Ga-li-lê.

 

Đúng vậy, khi biết đoàn con của mình phải vất vả chèo chống suốt đêm mà không bắt được con cá nào, vừa mệt, vừa đói, vừa rét, vừa thất vọng… Chúa Giê-su đon đả đến viếng thăm các ông khi trời vừa hừng sáng.
Ngài không đến tay không nhưng mang theo những đồ cần dùng để nấu nướng như củi, than, cá và bánh (vì trên bãi biển vào lúc trời hừng sáng làm gì có củi, có than hay bánh và cá).
Thế rồi Ngài ngồi xuống bên bờ biển vắng, nhóm lửa lên, cho thêm than vào cho hừng lên, rồi tự tay nướng bánh và cá, rồi sau đó, Ngài mời gọi đoàn con từ biển mới bước lên, vừa đói, vừa lạnh… đến chia nhau ăn.
 
Người mẹ gia đình nấu nướng phục vụ chồng con là chuyện bình thường vì trong gia đình các thành viên đều là người ruột thịt với nhau.
Người tôi tớ nấu nướng phục dịch chủ mình là điều phải lẽ vì y được trả lương để hầu hạ những người giàu có, quyền thế hơn mình.
Đằng này, Chúa Giê-su là Ngôi Hai Thiên Chúa, Chúa tể trời đất, là Vua các vua, là bậc thầy cao cả… mà lại xăn tay vào việc bếp núc để phục dịch các môn đệ, các tôi tớ của mình là chuyện lạ đời, có một không hai.
Xưa nay chưa từng có một vị vua, một ông chủ giàu sang quyền thế, một bậc thầy cao cả, hay một đấng sáng lập tôn giáo nào có hành vi tương tự.
 
Lạy Chúa Giê-su,
Tình thương Chúa dành cho chúng con vô biên vô hạn nên Chúa đã thực hiện bất cứ việc gì dù lớn dù nhỏ, dù khó khăn gian khổ, dù là việc thấp hèn của người làm bếp, việc rửa chân cho các học trò trước khi nhập tiệc và thậm chí còn hiến thân chịu khổ nạn và chịu chết cho muôn người được sống… Chúa sẵn sàng làm tất cả để mang lại niềm vui và hạnh phúc cho loài người mà Chúa hết lòng yêu thương.
Xin cho chúng con biết noi gương Chúa, dù không thể hy sinh quên mình làm những việc lớn lao thì cũng sẵn sàng làm những việc phục vụ nho nhỏ hằng ngày hầu mang lại lợi ích cho những anh chị em chung quanh mình.
 
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
 
Tin mừng Gioan (Ga 21, 1-14)
1 Sau đó, Đức Giê-su lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Người tỏ mình ra như thế này.2 Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau.3 Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông: "Tôi đi đánh cá đây." Các ông đáp: "Chúng tôi cùng đi với anh." Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.  
                                     
4 Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su.5 Người nói với các ông: "Này các chú, không có gì ăn ư? " Các ông trả lời: "Thưa không."6 Người bảo các ông: "Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá." Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá.7 Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông Phê-rô: "Chúa đó! " Vừa nghe nói "Chúa đó! ", ông Si-môn Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển.8 Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước.
9 Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa.10 Đức Giê-su bảo các ông: "Đem ít cá mới bắt được tới đây! "11 Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách.12 Đức Giê-su nói: "Anh em đến mà ăn! " Không ai trong các môn đệ dám hỏi "Ông là ai? ", vì các ông biết rằng đó là Chúa.13 Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy.14 Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.
 

Tác giả bài viết: Linh mục I-nha-xi-ô Trần Ngà