Cuộc vượt qua do Mô-sê mới là Chúa Giê-su còn vĩ đại hơn cuộc vượt qua của dân Do Thái này xưa.
CUỘC GIẢI THOÁT VĨ ĐẠI
(Suy niệm Chúa nhật Phục sinh)

Sau 430 năm dân Do-thái làm nô lệ bên Ai-cập, Thiên Chúa sai Mô-sê giải thoát dân Ngài khỏi cảnh nô lệ lầm than để tiến về Đất Hứa.
Thế là dân Do-thái hàng hàng lớp lớp kéo nhau lên đường cùng với trâu bò, lừa ngựa, dê cừu của họ. Ngày ra đi vui như tết. Già trẻ lớn bé đều nô nức hân hoan.
Sau khi dân Do-thái vừa lên đường, vua quan và người dân Ai-cập lấy làm hối tiếc vì giờ đây, lấy ai làm nô lệ hầu hạ phục dịch trong đủ mọi công việc hằng ngày?
Thế là vua Pha-ra-ô truyền lệnh cho quan quân đem chiến xa, kỵ binh với đầy đủ cung tên gươm giáo rượt theo, quyết bắt dân Do-thái quay về cho kỳ được.
Bấy giờ dân Do-thái đã tiến đến bên bờ biển đỏ và thấy mình đang lâm vào ngõ cụt. Trước mặt là biển sâu sóng dồn cuồn cuộn như đe dọa chôn vùi bất cứ kẻ nào dám mạo hiểm đi qua. Sau lưng là đoàn chiến binh kiêu hùng đầy sát khí của vua Pha-ra-ô đang dồn tới, tung bụi mịt mù. Trong cơn gian nguy, ông Mô-sê giang tay khẩn cầu Thiên Chúa và Thiên Chúa đã ra tay can thiệp cách dũng mãnh để giải thoát dân Ngài. Ngài truyền cho Mô-sê giơ gậy trên biển, tức thì một trận cuồng phong nổi lên dữ dội dồn nước dựng đứng lên như hai bức tường sừng sững để cho dân Do-thái vượt qua con đường khô ráo giữa hai bức tường đó.
Và khi dân Ít-ra-en vừa thoát qua bờ bên kia thì quân Ai-cập cũng vừa chạy đến giữa lòng biển. Bấy giờ Mô-sê lại giơ gậy lên và nước nhập lại, chôn vùi ngựa xe và vô vàn binh lính Ai-cập dưới biển nước hung tàn.
Thế là dân Do-thái thoát nạn còn quân thù thì phải điêu linh. Mọi người cất tiếng ca vang mừng ngày giải thoát và ca tụng quyền năng Thiên Chúa, Đấng giải thoát họ. Cuộc vượt qua nầy kỳ diệu biết bao!
***
Thế nhưng, công cuộc giải thoát đó xem ra không là gì so với một cuộc giải thoát khác ngàn lần vĩ đại hơn. Đó là cuộc giải thoát tất cả loài người khỏi làm nô lệ cho tội lỗi và khỏi án chết đời đời được thực hiện bởi Mô-sê mới là Chúa Giê-su Ki-tô.
So với cảnh nô lệ của người Do-thái ngày xưa bên Ai-cập, thì cảnh nô lệ cho tội lỗi của con người hôm nay còn tồi tệ ngàn lần hơn. Tội lỗi đã đặtn lần qua vĩ đại đóhật kỳ diệu biết bao! tôi đi thì tôi sẽ sống lại sau ba ngày. thờ mới là Thân Thể Ng ách thống trị của nó lên tất cả mọi người, biến loài người trở thành những tên nô lệ khốn cùng, nô lệ cho lòng tham, nô lệ cho dục vọng đê hèn, cho lòng hận thù ghen ghét…
Đã thế, tội lỗi còn xô đẩy loài người đến cái chết đời đời, vào cõi trầm luân không lối thoát!
Thế nên, vì yêu thương nhân loại, Thiên Chúa đã kiên quyết giải thoát mọi người khỏi ách nô lệ oan nghiệt nầy. Ngài cho Con Ngài là Chúa Giê-su xuống thế gánh lấy hết tội lỗi thế gian và nộp mình chết thay cho thế gian. Ngài chết để tiêu diệt quyền lực của sự chết, bẻ gãy móng vuốt Sa-tan. Rồi ngày thứ ba, Ngài sống lại vinh hiển để mang lại cho mọi muôn người sự sống mới. Sự sống nầy còn tuyệt vời, còn rạng ngời hơn sự sống trước khi nguyên tổ loài người phạm tội.
Thế là từ đây, Chúa Giê-su khai sinh một kỷ nguyên mới: Kỷ nguyên của sự sống đời đời. Loài người không còn phải bị tiêu diệt bởi lưỡi hái tử thần nhưng đã được cứu sống bởi quyền lực của Chúa phục sinh. Sự sống đã được khai thông. Cái chết đã bị đẩy lùi. Cái chết không còn là dấu chấm hết của cuộc đời nhưng là khúc dạo đầu cho bản giao hưởng trường sinh. Sự phục sinh của Chúa Giê-su đã xoá đi đêm dài tăm tối của kiếp sống đau thương để làm bừng lên bình minh của cuộc đời vĩnh cửu.
Lạy Đức Giê-su Ki-tô, muôn muôn lời ca tụng và tung hô Chúa là Đấng giải thoát và cứu chuộc chúng con. Xin cho chúng con từ đây biết sống như một con người đã được giải thoát chứ không như người nô lệ của thời đã qua. Alleluia!
Linh mục Inha-xi-ô Trần Ngà