"Tôi thà có một Hội Thánh bị bầm dập, mang thương tích và nhơ nhuốc vì đi ra ngoài đường, hơn là một Hội Thánh ốm yếu vì bị giam hãm và bám víu vào sự an toàn của mình."
Hãy chèo ra chỗ nước sâu
(Suy niệm Tin Mừng Luca (Lc 5, 1- 10) trích đọc vào Chúa Nhật 5 thường niên)
Tại sao Chúa Giê-su chọn bốn môn đệ đầu tiên trong hàng ngũ những người đánh cá?
Có nhiều thầy tư tế phục vụ miệt mài tại đền thờ Giê-ru-sa-lem với lòng sốt sắng đạo đức, có nhiều luật sĩ am tường lề luật, có nhiều người biệt phái tuân giữ lề luật cách nhiệm nhặt… thế mà Chúa không chọn, trong khi đó, Chúa Giê-su lại chọn những người thuyền chài quê mùa ít học làm môn đệ. Tại sao thế?
Đâu là dụng ý của Ngài? Phải chăng tiêu chí đầu tiên cần cứu xét để tuyển chọn vào đời sống tông đồ là phải dạn dày sương gió, phải sẵn sàng xông xáo giữa biển đời đầy bão tố cuồng phong?
Có thể chính vì đã quen chịu nhọc nhằn trên biển cả, nhiều phen đối đầu với bão táp, thách thức với cuồng phong mà Si-mon và các bạn chài của anh đã được Chúa Giê-su chọn làm những tông đồ hàng đầu.
Sau khi Chúa Giê-su đã tuyển chọn 4 môn đệ đầu tiên thì Ngài lập tức bắt tay vào việc đào tạo họ. Ngài không dạy bằng lời nói, nhưng bằng thực hành cụ thể.
Ngài truyền cho các học trò “hãy chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá” cho dù các anh đang ở trong tâm trạng mệt mỏi chán chường vì phải lao nhọc suốt cả đêm qua mà chẳng bắt được con cá nào.
Dù vậy, Phê-rô và các bạn chài vẫn vâng lời ra khơi buông lưới. Kéo lưới lên, các anh kinh ngạc đến sững sờ: Cá nhiều đến nỗi gần rách cả lưới! Thế là các anh đã học được bài học đầu tiên: Muốn bắt được nhiều “cá”, thì hãy vâng lời Chúa chèo thuyền ra khơi, chứ ở yên trên bờ thì đừng hòng bắt được cá.
Hội thánh mời gọi ra khơi
Tiếp theo lệnh truyền “Hãy ra khơi buông lưới của Chúa Giê-su”, Hội thánh không ngừng động viên, thúc đẩy con cái mình xông pha lên đường như những đoàn quân tiến vào trận mạc. Lời kêu gọi, động viên của các vị Cha chung như những hồi trống thúc quân, như những tiếng kèn xung trận… thôi thúc đạo binh truyền giáo của mình tiến lên.
Hồi kèn xung trận thứ nhất
Trong tông thư “Tiến về thiên niên kỷ mới”, Thánh Giáo hoàng Gioan Phao-lô II khẩn thiết kêu gọi mọi thành phần dân Chúa trên khắp thế giới hãy “chèo ra chỗ sâu” (Lc 5, 4) để thả lưới, vì “một thiên niên kỷ mới đang mở ra trước mặt Hội Thánh như là một biển cả mà chúng ta sẽ mạo hiểm trong đó…” (số 58)
Hồi kèn xung trận thứ hai
Trong dịp Hội đồng Giám mục Việt Nam triều yết Đức Thánh Cha Gioan Phao-lô II nhân chuyến đi viếng mộ hai thánh Tông đồ Phê-rô và Phao-lô ngày 22-1-2002, vị Cha chung của Hội thánh cũng mời gọi Giáo hội Việt Nam hãy ra khơi, Ngài nói: “Giáo hội Việt Nam được mời gọi ra khơi: Tôi muốn khích lệ anh em hãy hết sức quan tâm rao giảng Tin mừng và truyền giáo…”
Tuy vậy, con dân trong Hội thánh Việt Nam hầu như không hề nghe biết nên chẳng nhúc nhích.
Hồi kèn xung trận thứ ba
Vì thế gần đây, Đức Thánh Cha Phan-xi-cô, trong Thông điệp “Niềm vui Tin mừng” thôi thúc chúng ta bằng tiếng hô xung phong rất quyết liệt: “Chúng ta hãy đi ra, đi ra để cống hiến cho mọi người sự sống của Chúa Giêsu Kitô… Tôi thà có một Hội thánh bị bầm dập, mang thương tích và nhơ nhuốc vì đi ra ngoài đường, hơn là một Hội thánh ốm yếu vì bị giam hãm và bám víu vào sự an toàn của mình.” (Tông huấn Niềm vui Tin mừng số 49).
Sau ba hồi kèn xung trận, sau ba hồi trống thúc quân giục giã như thế, chẳng biết có mấy ai hưởng ứng để lên đường thi hành sứ vụ Chúa Giê-su trao ban.
Lạy Chúa Giê-su,
Chúng con xin thú lỗi với Chúa là con chỉ muốn bám chặt đất bằng cho yên ổn và chẳng hề muốn ra khơi, vì ra khơi thì quá nhọc nhằn, đòi hỏi nhiều hy sinh cố gắng mà đời sống lại rất đỗi bấp bênh và dẫy đầy hiểm nguy.
Chúng con cũng không muốn “đi ra… vì sợ bầm dập, sợ mang thương tích và nhơ nhuốc...”
Xin ban Thần Khí của Chúa cho chúng con như đã ban cho các tông đồ xưa trong Lễ Ngũ Tuần năm xưa, để chúng con anh dũng nối gót các ngài, hiến dâng cuộc đời còn lại loan báo Tin mừng và tích cực chia sẻ hồng ân cứu độ cho anh chị em chung quanh.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
CHÚA NHẬT 5 THƯỜNG NIÊN.
TIN MỪNG LUCA 5, 1- 10
1 Một hôm, Đức Giê-su đang đứng ở bờ hồ Ghen-nê-xa-rét, dân chúng chen lấn nhau đến gần Người để nghe lời Thiên Chúa.2 Người thấy hai chiếc thuyền đậu dọc bờ hồ, còn những người đánh cá thì đã ra khỏi thuyền và đang giặt lưới.3 Đức Giê-su xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Si-môn, và Người xin ông chèo thuyền ra xa bờ một chút. Rồi Người ngồi xuống, và từ trên thuyền Người giảng dạy đám đông.
4 Giảng xong, Người bảo ông Si-môn: "Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá."5 Ông Si-môn đáp: "Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả. Nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả lưới."6 Họ đã làm như vậy, và bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu như rách cả lưới.7 Họ làm hiệu cho các bạn chài trên chiếc thuyền kia đến giúp. Những người này tới, và họ đã đổ lên được hai thuyền đầy cá, đến gần chìm.
8 Thấy vậy, ông Si-môn Phê-rô sấp mặt dưới chân Đức Giê-su và nói: "Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi! "9 Quả vậy, thấy mẻ cá vừa bắt được, ông Si-môn và tất cả những người có mặt ở đó với ông đều kinh ngạc.10 Cả hai người con ông Dê-bê-đê, là Gia-cô-bê và Gio-an, bạn chài với ông Si-môn, cũng kinh ngạc như vậy. Bấy giờ Đức Giê-su bảo ông Si-môn: "Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người thu phục người ta."11 Thế là họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người.