Khi tiếp đón người nghèo khổ là tiếp đón Chúa, khi khước từ không giúp người là khước từ Thiên Chúa
Kẻ thù của chúng ta không ở trước mặt chúng ta, không ở sau lưng chúng ta, không ở chung quanh chúng ta, nhưng nó ở ngay trong lòng chúng ta.
Khi ta mang hạnh phúc đến cho người khác, hạnh phúc sẽ ùa về với ta.
Phát huy lòng đạo đức, trau dồi tình tương thân tương ái, học tập tinh thần sẵn sàng phục vụ hy sinh … là những phương thế làm gia tăng giá trị bản thân và đem lại hạnh phúc cho tha nhân.
Biết hy sinh quyền lợi riêng để cảm thông và chia sẻ với người khác là cao điểm của tình yêu.
Suốt gần một năm nay, nhà hàng của Dennis liên tục ế ẩm vì thời buổi kinh tế khó khăn sau cuộc khủng bố 9/11 đã làm chùn bước nhiều khách hàng. Nhà hàng của anh trước kia cũng đã có lúc khách đợi sắp hàng dài nhất trong khu shopping này, thế mà bây giờ thì cả chủ và thợ đều phải ngáp gió đập ruồi cho qua ngày tháng.
Ngày xửa ngày xưa, ở vùng nọ có một ông lão nhà nghèo tên Wali Dad Gunjay, hay Wali Dad Đầu Hói. Ông không có họ hàng, chỉ sống một mình trong căn chòi đất biệt lập với thị trấn. Wali Dad kiếm sống bằng việc cắt cỏ trong rừng và bán chúng làm thức ăn cho ngựa. Ông chỉ kiếm vỏn vẹn 2 xu rưỡi một ngày, nhưng vì là một người sống giản dị, ông chỉ dùng một số ít trong số tiền đó. Mỗi ngày ông giành dụm được nữa xu, và phần còn lại thì mua thức ăn và quần áo cần thiết cho bản thân.
Một người ăn mày tội nghiệp cụt một cánh tay đến trước một trang viên, gặp nữ chủ nhân để ăn xin. Nhìn tay áo trống trải đung đưa của người đàn ông, người nào cũng đều khẳng khái bố thí cho. Tuy nhiên, vị chủ nhân này lại không hề khách khí, chỉ ra đống gạch trước cửa nói với người ăn mày:
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm...
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy ông tìm về một làng quê vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.
Một ngày nọ, có một cậu bé nhặt được 1 đôla. Cậu liền đến một cửa hàng bên cạnh đường hỏi: “Xin hỏi, ở đây bác có Thượng đế bán không ạ?” Người chủ cửa hàng không nói gì, ngại cậu bé quấy rối nên đã mời cậu ra khỏi cửa hàng.
Đây là lời bài hát nổi tiếng kể về một câu chuyện có thật ở Đài Loan diễn ra vào những thập niên 1980, bài hát có tên: “Có ai bán ve chai không?“. Nội dung câu chuyện có thật, xúc-động lòng người như sau:
Có một vị lãnh chúa rất giàu có, gia sản ruộng vườn bao la. Gần nơi ông ở có một người nông dân tuy nghèo nhưng rất giàu lòng tham....