Website Nguồn Vui xin chào tất cả các bạn!
Rss Feed

Danh mục chính

Diễn nguyện Đón nhận và phục vụ Thiên Chúa nơi tha nhân

Khi tiếp đón người nghèo khổ là tiếp đón Chúa, khi khước từ không giúp người là khước từ Thiên Chúa
                
 
 
                                            
 DIỄN NGUYỆN GIÁNG SINH

ĐÓN NHẬN VÀ PHỤC VỤ CHÚA NƠI THA NHÂN
 
 
 
          
 
                  

Chủ đề: chính khi tiếp rước tha nhân là đón tiếp Chúa
 
MÀN MỘT : KHƯỚC TỪ THIÊN CHÚA
          Nhân vật:     * Chủ quán
                               * Đứa con
                               * Thánh Giu-se
                               * Mẹ Maria
HDV:
A. Từ ngàn xưa, nhân loại hằng khao khát mong đợi một Đấng Cứu Tinh. Họ liên lỉ khấn nguyện Trời Cao ban Đấng Cứu Độ để cứu vớt nhân loại khỏi khổ đau, lầm than và sự chết.
Để đáp lại khát vọng của con người, Thiên Chúa đã cho Người Con Một xuống trần để cứu độ thế gian. Người Con Một ấy đã đầu thai trong lòng trinh nữ Maria, một thiếu nữ rất khiêm nhu và thánh thiện.
 
B.Lúc sắp đến ngày sinh, một biến cố bất thường xảy ra: Theo lệnh của hoàng đế Rôma, tất cả mọi người dân Israel phải trở về quê quán để ghi tên vào sổ kiểm tra dân số.
Giuse và người bạn đời là Maria phải giã từ Na-da-rét, nơi hai người đang sống, để trở về Bêlem là quê quán cũ, ghi tên vào sổ bộ.
 
A. Cuối cùng, hai ông bà cũng đã vượt qua được cuộc hành trình vất vả để về đến quê nhà. Người bơ phờ mệt mỏi, bụng đói cồn cào, cổ họng ráo khô. Hai người lê gót vào Bêlem, mong tìm một chút nước rửa mặt, một chỗ trọ qua đêm.
Nào ngờ, sự việc xảy ra ngoài dự tính....
¯¯¯
 
Chủ quán: vui vẻ xách túi tiền đi ra, vừa đi vừa ngâm nga:
          “Vai mang túi bạc lè kè
          Nói quấy, nói quá, người nghe ầm ầm...”
          Rồi xổ tiền ra đếm:  “Chà! (tắc lưỡi) Được lắm à nghen! tiền vô ào ào như nước ! Cứ cái đà nầy thì chẳng bao lâu nữa mình sẽ giàu to.” Nhẩm đếm tiền : « Một trăm tư, một trăm rưỡi, một trăm năm lăm... (cao giọng) “Mình sẽ qua mặt mấy tay giàu có ở vùng nầy cho xem. Rồi mọi người trong xã sẽ kiêng nể thằng Năm Mọi nầy ... Bực mình ghê a nghen! Khi không làng xóm lại gọi mình là Năm Mọi. Người ta cứ cho mình là cái thằng làm tôi mọi đồng tiền, chẳng còn biết đến việc gì khác... Hừm ! Được rồi, ta sẽ cho các người thấy ai là thằng  mọi, ai mới thật là người giàu sang! A ha ha…
Ngâm: “Có tiền chán vạn người hầu,
Có bấc có dầu chán vạn người khêu…”
Đúng ! Có tiền thì làm gì mà không được. Có tiền mua tiên cũng được mà...! Ha ha ha !…”
Đứa con : Đọc bài từ trong nhà vọng ra, giọng ê a :
          “Thương người có mười bốn mối... thương xác bảy mối... thương xác bảy mối...thứ nhất cho kẻ đói ăn...cho kẻ đói ăn...thứ hai cho kẻ khát uống...cho kẻ khát uống...”
Chủ quán : “Trẻ nhỏ bây giờ ngu thật ! Có mỗi một câu kinh ngắn củn đó mà cứ ê a học hoài không thuộc. Hồi mình mới lên bảy, mình đã thuộc làu làu.”
Đứa con (từ trong vọng ra):
“Thứ ba cho kẻ rách rưới ăn mặc, thứ bốn viếng kẻ liệt lào cùng kẻ tù rạc, thứ năm… thứ năm… cho khách đỗ nhà.”
Chạy ra ngoài:” Ba ơi ! Ba !”
Chủ quán : “Ơi! Gì đó con... Đừng quấy rầy ba. Con không thấy ba đang đếm tiền sao?”
Đứa con : “Ba giải nghĩa câu nầy cho con một chút, con không hiểu...”
Chủ quán :”Từ từ đã, để ba đếm xong mớ tiền nầy đã....”
Đứa con đọc tiếp: “Thứ ba cho kẻ… cho kẻ rách rưới ăn mặc, thứ bốn viếng kẻ liệt lào cùng… cùng kẻ tù rạc, thú năm cho khách đỗ nhà...”
 Rồi lên tiếng hỏi tiếp: “Kẻ liệt lào là ai vậy ba?”
Chủ quán: “Hả?”
Đứa con: “Kẻ liệt lào là ai vậy ba?”
Chủ quán : “Đó là những người đau liệt giường liệt chiếu đó mà.”
Đứa con : “Còn cho khách đỗ nhà là sao hả ba?”
Chủ quán: “Cái gì?”
Đứa con: “Còn cho khách đỗ nhà là sao hả ba?”
Chủ quán : “Đó là cho những người lỡ đường lỡ sá trú ngụ qua đêm... (xuống giọng): Con nầy nó làm ta quên hết trơn.”
Đứa con : “Cho họ ở qua đêm rồi có lấy tiền không ba?”
Chủ quán : “Lấy tiền… lấy tiền thì còn ơn với nghĩa gì nữa. Đây là lời kinh Chúa dạy phải thương người đó mà.”
Đứa con : “Sao con thấy ba cho người ta đỗ nhà rồi ba thu tiền mà !”
Chủ quán : “Đồ ngu ! Tại nhà mình là quán trọ. Không lấy tiền…không lấy tiền có mà chết đói à !”
Đứa con : “Vậy là nhà mình khỏi cần giữ lời Chúa dạy cho khách đỗ nhà, phải không ba?”
Chủ quán : “Ừ! ơ…ơ… (dí vào trán đứa con): Cái con nầy, mầy ngu thật ! Hỏi...hỏi hoài ! đi chơi , đi chỗ khác cho ba làm việc !đi đi! ”
Có tiếng gõ cửa.
Chủ quán: “Hi… hi… hi… Lại có khách ! Lại có khách  nữa rồi. Hi… hi… hi… túi mình có dịp căng phồng thêm rồi đây! Đúng là mình ăn ở phúc hậu nên được Chúa Trời xót thương, năm nào làm ăn cũng  khấm khá. Bắt đầu tiền vô…Hi hi hi…”
Giuse : “Ông ơi !”
Chủ quán vui vẻ: “Có đây! Có đây! Chi vậy? Chi vậy?”
Y hăm hở chạy ra nhưng chợt thấy hai người khách nghèo làm y thất vọng, gãi đầu, định quay vào.
Giuse : “Xin ông làm ơn cho chúng tôi trọ nhờ một đêm...”
Chủ quán (cộc lốc) : “Hết…hết chỗ rồi !
Giuse nắm tay áo chủ quán lại, năn nỉ: “Xin ông làm ơn. Chúng tôi ở mãi tận Galilê về đây, đường sá xa xôi, hiểm trở, phải lội bộ suốt năm sáu ngày đường... đói khát...mệt nhọc...”
Chủ quán : “Thôi, thôi! Hết chỗ rồi. Xin ông đi tìm nơi khác. Kìa! Gần đây có một quán trọ kìa! Ong đến đó mà hỏi” rồi quay vào bên trong.
Giuse : “Chúng tôi đã gõ cửa rất nhiều quán trọ, nhưng không được ai thương giúp....”
Đứa con từ bên trong bước ra : “Ba ơi! Nhà mình còn nhiều chỗ mà ba! Sao không cho người ta vào?” rồi nắm tay mẹ Maria ra chiều thương mến.
Chủ quán: “Cái con nầy! Mầy nhiều chuyện quá!”
Mẹ Maria (khẩn khoản nài xin) : “Thưa ông, xin ông hiểu cho hoàn cảnh rất cùng quẩn của chúng tôi. Xin ông vui lòng thương giúp…”
Thánh Giu-se tiếp lời: “Ông thấy đó, nhà tôi lại sắp đến ngày... xin ông làm ơn...”
Chủ quán: “Tôi… tôi đã nói rồi mà! Không còn chỗ đâu.”
Đứa con: “Ba! Còn chỗ mà!”
Chủ quán: “Chỗ đâu nữa mà mầy nói là còn? (nháy mắt ra hiệu) Còn ít phòng trống nhưng mà… nhưng mà có người đã đặt trước rồi…
Đứa con: “Con thấy còn mà!…”
Ong chủ: (Dí vào trán đứa bé) Nè, con nít! Mầy là con nít! Mầy biết gì mà xía vô hả? Thôi, mầy vào bên trong mà sưởi  cho ấm! Trời rét lạnh như vậy mà ra đây làm cái gì hả?” 
Đứa con (khẩn khoản): “Ba! Ba !…”
Chủ quán nói nhỏ với đứa con: “Nè, mầy không thấy bà ấy bụng mang dạ chửa sao? Lại còn nghèo xơ nghèo xác nữa kìa!”
Đứa con: “Người ta nghèo mà tốt thì sao?
Chủ quán: “Hừm! Cái con nầy! Nhiều chuyện!”
Rồi đóng sập cửa lại.
Thánh Giu-se và Mẹ Maria lại lủi thủi bước đi…
Tiếng gió rít thê lương não nề … (Tấu một khúc nhạc bi thương)

                                                             * * *
HDV:
A. Thế đó, một khi con người khép lòng lại, không biết cảm thông và giúp đỡ người đồng loại, thì Thiên Chúa cũng bị loại trừ. Khi các chủ quán tại Bê-lem không cho hai vị lữ khách nghèo trọ đêm, cũng chính là lúc họ xô đẩy Hài Nhi Giê-su ra tá túc tại chuồng bò.
 
B. Chính khi khước từ tha nhân là con người chối từ Thiên Chúa. Đúng như lời đã chép trong Tin Mừng Gioan:  “Ngài đã đến nhà của Ngài mà người nhà đã không tiếp nhận Ngài” (Gioan 1,11)...
 
 
MÀN HAI: TIẾP NHẬN VÀ PHỤC VỤ CHÚA
 
A. Khi quán trọ của những người giàu đóng lại thì trái tim của những người mục tử lại mở ra...chân thành tiếp đón... sẵn sàng phục vụ và trao ban ...
 
B. Chính khi các mục đồng ân cần tiếp đón hai người khách bộ hành bơ vơ không nơi cư ngụ là các em đang tiếp đón Chúa.
 
Nhân vật: Ba mục đồng.
 
Giữa đồng vắng, ba trẻ chăn cừu tụm nhau nói chuyện. Mục đồng 2 (MĐ 2) đang thổi sáo bài: “Ai bảo chăn trâu là khổ...”. MĐ 1 gọi:
MĐ 1: “Tèo, mầy có biết bài “phúc cho ai hay thương xót” không? thổi lên nghe chơi.”
MĐ2: “Ừ, để mình thử coi.” Tiếng sáo cất lên, rồi cả bọn hát theo:
“Phúc cho những ai hay thương xót người vì họ sẽ được xót thương, vì họ sẽ được xót thương...Tình yêu Thiên Chúa bao la như đại dương, tràn lan tuôn xuống cho người biết sống yêu thương ...Phúc cho những ai hay thương xót người vì họ sẽ được xót thương vì họ sẽ được xót thương...”
Đang khi đó có hai bộ hành từ xa đi tới.
Giuse: “Nầy các cháu, các cháu chăn chiên ở vùng nầy phải không ?”
MĐ 1: “Dạ phải.”
Giuse: “Vậy các cháu có biết ở đâu đây có một cái chòi hoang hay một chuồng bò nào bỏ trống không ?”
MĐ 3 ngạc nhiên: “Chú Hai hỏi để làm chi vậy, chú Hai ?”
MĐ 2: “À, mà hình như chú Hai từ phương xa đến đây thì phải?”
Giuse: “Cháu đoán đúng đó. Cô và chú từ  Galilê về đây. Cô chú về quê quán đăng ký hộ khẩu theo lệnh của Hoàng đế đó mà. Các cháu biết không, cô chú phải cuốc bộ năm sáu ngày đường mới tới đây được ...người mệ tmỏi  rã rời....”
MĐ 1: “Vậy sao cô, chú không tìm chỗ trọ trong thành?”
Giuse (lắc đầu): “Cháu thấy đó, chẳng có quán trọ nào cho cô, chú trú ngụ. Có lẽ họ thấy cô, chú  quá nghèo…”
MĐ 3: Tội nghiệp cô chú quá ha !”
Giu-se: “Trong khi đó, cô đây lại sắp đến ngày sinh nở...”
MĐ 2: “Vậy là cô, chú muốn tìm một chỗ trọ phải không?”
Giuse: “Đúng vậy, chỗ nào cũng được. Chuồng bò chuồng cừu gì cũng được, miễn là có mái che đầu, tránh sương, tránh tuyết.”
Ba mục đồng nhìn nhau ái ngại.
MĐ 1: “Chà! Làm sao tìm được một chỗ trọ bây giờ? Chú à!  chúng cháu là những kẻ mồ côi. Chúng cháu đi chăn thuê kiếm sống qua ngày… không nhà không cửa, biết làm gì để giúp cô, chú bây giờ…?”
MĐ 2: “À, hay là anh em mình dẫn cô, chú  ra hang đá, chỗ tụi mình ở đó? Có  được không ?”
MĐ 3: “Đúng đó !. Thôi thì thế nầy, thưa cô, chú: Chúng cháu là những đứa trẻ vô gia cư, nhưng chúng cháu có khoét được một hang đá nơi sườn núi để  làm chỗ nghỉ đêm. Ôi, nó tồi tàn quá. Nhưng nếu cô, chú không ngại thì anh em cháu xin mời cô, chú đến đó tạm trú qua đêm... hoặc ở lại đó luôn cũng  được nữa …”
Giuse : “Ôi, các cháu tốt bụng quá !”
Maria: “Nhưng nếu nhường hang đá lại cho cô, chú thì các cháu lấy chỗ đâu mà ngủ đêm?
MĐ 1: “Xin cô, chú đừng lo, chúng cháu tự xoay xở được mà.”
Giuse nhìn Maria: “Sao hả em. Có được không ?”
Maria : “Vâng, được. Quý hóa quá! Các cháu đây thật là những kẻ có tấm lòng vàng. Cô chú cám ơn các cháu  nhiều.”
MĐ 2: “Dạ chẳng có gì đâu, chúng cháu giúp được cho cô, chú đỡ khổ là chúng cháu vui rồi.”
MĐ 3: Đỡ lấy túi xách trên vai Giuse: “Chú để cháu mang giùm cái bị nầy cho. Chắc chú mệt lắm rồi đó.”
Giuse : “Cám ơn cháu”
MĐ 2: “Chú cầm lấy cây gậy của cháu mà đi. Cháu chẳng có gì ngoài cây gậy, cháu xin biếu chú.”
Giuse : “Ồ, ngoan quá ! Ai dạy các cháu tử tế thế nầy?”
MĐ 3: “Cháu thấy trời rồi lắm rồi đó, cháu xin mời cô, chú đi cùng chúng cháu… Để cháu dẫn đừơng cho.” Rồi khoác lên vai Maria tấm da thú : “ khoác tạm tấm da nầy kẻo sương xuống lạnh đó, cháu xin tặng cô luôn đó.”
MĐ 1 (nắm tay Maria đặt lên vai mình) : “ hãy đỡ lấy vai cháu mà đi... coi chừng vấp đá...” MĐ 1 và MĐ 2 dìu mẹ Maria đi...
Maria : “Cám ơn các cháu nhé! Thật cô không ngờ trên đời nầy lại có những con người tốt  đến thế!”
 
Trỗi lên một khúc nhạc êm đềm, mọi người tiến vào bên trong.

 
MÀN  BA:
CHÚA ĐẾN VỚI NHỮNG TÂM HỒN RỘNG MỞ.
HDV:
A.  Các chủ quán thành Bê-lem đã không được diễm phúc đón Chúa sinh ra trong nhà mình vì họ không sẵn sàng yêu thương, đón nhận và phục vụ tha nhân.
Các mục đồng được diễm phúc đón Chúa sinh ra trong lòng mình, được bồng ẵm Chúa trên tay mình vì các em có tâm hồn nhạy cảm biết xót thương những người bất hạnh.
 
B. Hoạt cảnh tiếp nối sau đây diễn lại cho chúng ta thấy Thiên Chúa nhân lành đã sai các thiên thần đến loan Tin Mừng Chúa Cứu Thế giáng trần cho những người chăn chiên bé nhỏ, mời gọi các em đến với Ngài nơi hang Bê-lem, và Ngài đã trao ban chính mình cho các em nâng niu bồng bế…
Và thế là các em trở thành những người đầu tiên trong nhân loại được vinh dự đón chào và bồng ẵm Thiên Chúa trong tay mình.
 
Thiên thần bảo mục đồng ( theo bài ca. bài số 54)
Sau đó, các mục đồng rủ nhau đến viếng Chúa Hài Nhi, mang theo chiên cừu làm lễ vật.
 (Phần sau đây diễn xuất bằng lời ca, tiếng nhạc và điệu múa):
Mẹ Maria ru con vừa đi vừa hát ru, nâng niu hài nhi Giê-su, tà áo phất phơ trước gió. (một bài hát ru con). Thánh Giu-se đang lui cui tìm rơm rạ lót vào máng cho Chúa Hài Đồng, sửa sang lại máng cỏ cho Chúa nằm. Các mục đồng đến chào đón thờ lạy, mang chiên đến dâng cho Chúa hài đồng. Mẹ trao Chúa Giê-su cho các mục đồng ấp yêu trìu mến.
Các chú mục đồng khác xuất hiện đánh trống mừng Chúa hài nhi (bài chú bé đánh trống)
Các thiên thần từ bên trong tiến ra theo điệu múa, (chuyển sang bài hát khác) múa hát chung quanh mẹ Maria, thánh Giu-se và các mục đồng.
                    
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
Muốn nhận audio file, đề nghị liên hệ với:
trannga02@gmail.com


Tác giả bài viết: Linh mục Inhaxiô Trần Ngà