Dẫn đưa người em lưu lạc về nhà. Suy niệm truyền giáo

Chúa mong chờ chúng ta dẫn đưa người em lưu lạc chưa hề nhận biết Chúa cùng về sum họp trong nhà Cha.
                                    Dẫn đưa người em lưu lạc về nhà 
                                                          (Suy niệm truyền giáo)
 

Tôi gặp một đứa bé lang thang phiêu bạt đang tìm một tổ ấm nương thân. Cháu không hề biết mình có một người cha hết lòng yêu thương cháu; trong khi tôi biết rõ cha của cháu là người cha tuyệt vời, ngày đêm thao thức mong chờ đứa con lưu lạc về đoàn tụ với gia đình… Nhưng tôi mặc kệ, không chỉ cho cháu biết cha của mình.
Như thế, tôi là hạng người thế nào? Có độc ác, tàn nhẫn không? Có đáng trách không?
Mặt khác, tôi biết cháu là em ruột của tôi, con cùng cha với tôi. Thế mà tôi vẫn thờ ơ, coi cháu như người xa lạ… Tôi có đáng trách không? Có xứng đáng làm con của cha tôi không?
 
Cơn khát mãnh liệt của Thiên Chúa 
Chúa Giê-su dạy chúng ta biết Thiên Chúa là Cha giàu lòng yêu thương và tất cả mọi người đều là anh chị em ruột thịt con cùng Cha trên trời.
Tiếc thay, hàng tỷ người trên mặt đất hiện nay không nhận ra sự thật tuyệt vời nầy. Vì thế, họ quay lưng lại với Cha trên trời, họ sống thù nghịch với nhau, gây cho nhau vô vàn đau thương khốn khổ suốt dòng lịch sử nhân loại.
Trước thảm cảnh này, Thiên Chúa rất đau lòng và khao khát muôn dân nhận biết Ngài là Cha, nhìn nhận nhau là anh chị em ruột thịt, nhờ đó mới có thể chấm dứt cảnh huynh đệ tương tàn, để cùng chung tay xây dựng cuộc sống hạnh phúc trong đại gia đình Thiên Chúa.
“Cơn khát” này đã dày vò Thiên Chúa triền miên qua bao thời đại. Để xoa dịu, để giải tỏa “cơn khát” mãnh liệt này, Thiên Chúa cậy nhờ chúng ta hai việc sau đây:
- Thứ nhất, Ngài muốn sử dụng chúng ta như môi miệng để loan báo cho muôn người nhận biết họ có một Người Cha tuyệt vời là Thiên Chúa và mọi người là anh chị em ruột thịt con cùng Cha, để cùng nhau vui sống trong đoàn kết yêu thương. Lẽ nào chúng ta cứ ngậm tăm mà không mở miệng?
- Thứ hai, Thiên Chúa muốn dùng chúng ta như những bàn tay đưa ra để dẫn dắt anh chị em lưu lạc về với Ngài. Lẽ nào chúng ta làm như bàn tay tê bại không nhúc nhích, không làm theo ý Chúa?
Khi tôi khát nước khô cháy cổ, tôi muốn giơ tay ra để bưng ly nước lên nhưng tay tôi bại xụi, không giơ ra được, không cầm ly nước đưa lên môi được… thì thật tội nghiệp cho tôi! Khát lắm… nước sẵn đó, ngay trong tầm tay mà không với tới để uống được, buồn lắm thay!
Tương tự như thế, Thiên Chúa khao khát mãnh liệt được muôn dân nhìn nhận và quay về với Ngài mà không được đáp ứng thì Ngài buồn khổ biết bao!
 
Lạy Chúa Giê-su,
Hôm nay, Chúa đang khao khát trông chờ đoàn con lưu lạc chưa hề nhận biết Chúa cùng về sum họp trong nhà Cha và Chúa muốn dùng chúng con như đôi tay của Chúa để dẫn đưa những anh chị em này về đoàn tụ…
Vậy, nếu chúng con làm ngơ trước “cơn khát” của Chúa; nếu chúng con làm như bàn tay tê bại, cứ trơ trơ, im lìm, bất động… không đáp ứng nguyện vọng đó, thì chúng con có còn là chi thể của Chúa, có xứng đáng được gọi là môn đệ của Chúa nữa không?
 
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
 
 

Tác giả bài viết: Linh mục Inhaxiô Trần Ngà