Website Nguồn Vui xin chào tất cả các bạn!
Rss Feed

Danh mục chính

WALI DAD một tấm lòng đơn giản

Ngày xửa ngày xưa, ở vùng nọ có một ông lão nhà nghèo tên Wali Dad Gunjay, hay Wali Dad Đầu Hói. Ông không có họ hàng, chỉ sống một mình trong căn chòi đất biệt lập với thị trấn. Wali Dad kiếm sống bằng việc cắt cỏ trong rừng và bán chúng làm thức ăn cho ngựa. Ông chỉ kiếm vỏn vẹn 2 xu rưỡi một ngày, nhưng vì là một người sống giản dị, ông chỉ dùng một số ít trong số tiền đó. Mỗi ngày ông giành dụm được nữa xu, và phần còn lại thì mua thức ăn và quần áo cần thiết cho bản thân.
Ông lão sống như thế suốt nhiều năm liền cho đến một đêm, ông nghĩ rằng mình sẽ đếm số tiền dành dụm mà mình đã giấu bấy lâu nay trong cái hủ đất chôn dưới nền nhà căn chòi. Vì thế ông bắt tay vào việc, tuy gặp không ít khó nhọc nhưng ông cũng đã lôi được hủ tiền ra khỏi nền nhà, hết sức ngạc nhiên ông nhìn trân vào đống tiền thật nhiều đổ lăn ra nền. Ông tự hỏi nên làm gì với số tiền này đây? Ông cũng không nghĩ phải dùng số tiền đó cho bản thân bởi lẽ ông thõa mãn với từng ngày sống trôi qua mà bấy lâu nay ông vẫn sống như thế; ông cũng không ham muốn một cuộc sống thoải mái, xa xỉ hơn.

Cuối cùng, ông bỏ toàn bộ số tiền vào một cái túi cũ, đặt nó dưới giường, phủ cái chăn cũ nát của mình lên và đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, loạng choạng với túi tiền, Wali Dad đi đến một cửa hàng trang sức mà ông biết trong vùng. Sau khi mặc cả với chủ cửa hàng, ông đã mua được một chiếc vòng tay nhỏ bằng vàng thật xinh xắn. Ông gói chiếc vòng thật cẩn thận trong đai lưng rồi đi đến nhà một người bạn giàu có. Bạn Wali Dad là một thương gia, ông đi buôn hàng trên những con lạc đà và đã đặt chân đến rất nhiều đất nước. Wali Dad thật may mắn khi gặp được người bạn đang ở nhà, ông ngồi xuống tán gẫu đôi câu và hỏi người bạn xem ai là người phụ nữ xinh đẹp và quý phái nhất mà ông đã từng gặp. Người thương gia trả lời đó là công chúa xứ Khaistan nổi tiếng khắp nơi với diện mạo xinh đẹp và tính tình rất tử tế và rộng lượng.

Waili Dad nói với người bạn rằng: “Lần tới nếu ông có đi ngang qua vùng đó, xin gửi tặng công chúa chiếc vòng nhỏ này, với lời khen ngợi công chúa tự đáy lòng của một kẻ ngưỡng mộ đức hạnh hơn tiền bạc.” Sau đó, Wali Dad lấy chiến vòng từ đai lừng của mình ra, trao cho người bạn. Người thương gia dĩ nhiên hết sức kinh ngạc nhưng không nói gì cả, ông ta không phản đối thực hiện theo kế hoạch của Wali Dad.

Thời gian trôi qua, người thương gia cũng đặt chân đến thủ đô xứ Khaistan qua những chuyến hành trình của mình. Ngay khi có cơ hội, ông đến cung điện và gửi chiếc vòng được gói gọn gàng trong chiếc túi thơm nhỏ mà ông đã chuẩn bị, kèm theo lời nhắn gửi của người bạn Wali Dad.

Công chúa không thể nghĩ ra ai có thể tặng món quà này cho nàng, tuy nhiên nàng ra lệnh cho người đầy tớ bảo vị thương gia nếu ông quay trở lại sau thương vụ ở thành phố, nàng sẽ có đáp trả. Vài ngày sau, người thương gia trở lại, nhận nơi công chúa món quà đáp lễ là những tấm lụa quý được chất đầy trên lưng lạc đà, kèm theo tiền thưởng cho ông. Người thương gia khởi hành trở về cùng với số lụa. Vài tháng sau, ông về đến nhà và đưa Wali Dad món quà của công chúa. Ông lão tốt bụng hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy đống vải lụa quý trước cửa nhà mình! Ông phải làm gì với những thứ quý giá này đây? Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, sau khi suy nghĩ, ông nài nỉ người bạn thương gia nghĩ xem liệu ông có biết vị hoàng tử trẻ nào cần đến những thứ quý giá này không. Người thương gia thích thú la lên: “Tất nhiên biết, từ Delhi đến Baghdad, từ Constantinople đến Lucknow, tôi biết tất cả họ; nhưng chẳng có ai hào hoa bằng hòang tử trẻ giàu có xứ Nekabad.” Wali Dad cảm thấy nhẹ nhõm: “Rất tốt, hãy đem tất cả số lụa cho anh ta với niềm hạnh phúc của lão nhà nghèo này.”
 


Vì vậy, trong chuyến hành trình kế tiếp, người thương gia mang theo số lụa đến Nekabad và tìm người hầu cận để được gặp hoàng tử. Khi đến trình diện vị hoàng tử, ông đưa món quà tuyệt vời là số lụa mà Wali Dad đã gửi, và khẩn cầu vị hoàng tử trẻ nhận lấy như là món lễ vật hèn mọn trước sự đáng kính và vĩ đại của hoàng tử. Vị hoàng tử cảm động bởi sự hào phóng của người tặng, chàng ra lệnh tặng lại món quà đáp lễ, 12 con ngựa thuộc giống tốt nhất mà đất nước chàng xin hân hạnh nhờ vị thương gia gửi giúp, kèm theo đó là số tiền công hậu hĩnh cho vị thương gia trước khi chàng rời đi.

Cũng như lần trước, người thương gia về đến nhà; ngay ngày hôm sau, anh đi đến nhà Wali Dad với 12 con ngựa. Khi ông lão nhìn thấy đàn ngựa đang tiến đến từ đằng xa, ông nói với bản thân: “Vận may đến rồi! Kìa đàn ngựa đang tiến đến! Chúng chắc rằng muốn rất nhiều cỏ, và ta sẽ bán hết số cỏ ta có mà không cần phải mệt nhọc mang ra chợ.” Sau đó, ông vội vã đi cắt cỏ nhanh nhất có thể. Khi trở về với số cỏ mà ông có thể mang được, ông cực kì bối rối khi nhận ra rằng tất cả đàn ngựa kia là của ông. Lúc đầu, ông không thể nghĩ ra nên làm gì với chúng, nhưng ngay sau đó, một ý tưởng tuyệt vời đến với ông! ông đem tặng 2 con ngựa cho người bạn thương gia, và xin ông đem số ngựa còn lại đến cho công chúa xứ Khaistan, là người thích hợp nhất để sở hữu những con vật tuyệt đẹp này.

Người thương gia cười vang rồi khởi hành. Ông mang theo số ngựa và gửi tặng chúng an toàn cho công chúa đúng như  yêu cầu của người bạn. Lần này công chúa gọi người thương gia đến và hỏi về người đã tặng lễ vật. Người thương gia trước giờ rất thành thật, nhưng lúc này ông thật sự không muốn miêu tả cách tỏ tường về Wali Dad, như là Wali Dad là một lão già đáng thương rách rưới với thu nhập chỉ 2 xu rưỡi mỗi ngày. Vì thế, ông nói với công chúa rằng bạn ông đã nghe kể về vẻ đẹp và sự tốt lành của công chúa và hằng mong mỏi được đặt những thứ quý giá nhất dưới chân công chúa. Sau đó công chúa thuật lại mọi sự cho cha mình và khẩn xin ông cho nàng lời khuyên về món quà đáp lễ xứng đáng nhất cho người mà cứ mãi tặng những món quà thế này cho nàng.

Nhà vua trả lời: “Thật sự con không thể từ chối chúng, cách tốt nhất là con hãy gửi ngay cho người này một món quà quý giá nhất mà anh ta cảm thấy xấu hổ và không thể tặng lại được một món quà nào quý giá hơn.” Sau đó nhà vua ra lệnh rằng với mỗi con ngựa công chúa hãy gửi tặng lại 2 con la chất đầy bạc. Vài giờ sau, người thương gia nhận thấy rằng ông phải phụ trách hộ tống một đoàn lễ vật cực lớn, vì vậy ông quyết định thuê một số người đàn ông mang theo vũ trang để bảo vệ lễ vật khỏi bọn cướp. Rồi ông vui mừng trở về căn chòi của Wali Dad.

Wali Dad khóc lên vui sướng khi thấy tất cả lễ vật quý giá trước cửa: “Tôi ắt hẳn không thể trả lễ trước số ngựa vô cùng quý của vị hoàng tử đó, nhưng giờ thì có cách rồi. Vẫn vậy, nếu ông chấp nhận 6 con la kèm lễ vật trên mình nó, và đem tất cả số còn lại đến thẳng Nekabad, tôi sẽ rất biết ơn và trả thù lao hậu hĩnh cho ông.”

Người thương gia thấy số tiền công thật hậu hĩnh vượt xa những rắc rối chắc sẽ xảy tới rồi tự hỏi chuyện này rồi sẽ ra sao đây. Sau đó, không màng đến rắc rối và trở ngại, ngay khi chuẩn bị sẵn sàng, ông khởi hành đến Nekabad với món lễ vật mới thật hoành tráng.

Lần này, vị hoàng tử cảm thấy bối rối và hỏi cặn kẽ người thương gia. Người thương gia thấy mình sắp phải lấy sự thành thật bấy lâu nay đi đánh cược, từ thâm tâm ông xác định rằng mình sẽ không khiến mọi việc thêm nực cười, không thể nói thật về Wali Dad là một lão già thảm hại vô danh. Vị hoàng tử, giống như vua xứ Khaistan, quyết định gửi món quà đáp lễ thật sự mang tính hoàng tộc, và sẽ khiến bên kia không gửi lại được bất cứ thứ gì nữa.Vì vậy, chàng chuẩn bị đoàn lễ vật gồm 20 con ngựa tốt phủ tấm lót dệt bằng vàng, 5 yên ngựa hảo hạng Morocco và cương, bàn đạp bạc, cộng với 20 con lạc đà thuộc giống tốt nhất chạy nhanh như ngựa đua có thể đi cả ngày mà không mệt; và cuối cùng 20 con voi được đeo yên bạc lộng lẫy và phủ nhung lụa đính hạt trai. Người thương gia thuê một số binh lính để bảo vệ những lễ vật này, đoàn người tiến đi không khác gì đoàn diễu hành.

Từ đàng xa, Wali Dad nhìn thấy bụi bay nghi ngút từ đoàn người đi và ánh sáng lấp lánh từ những lễ vật, ông nói với chính mình: “Lạy A-la! Kìa đoàn người đông đảo đang tiến đến! có cả voi nữa! Hôm nay ta sẽ bán được rất nhiều cỏ!” Ông vội chạy ngay vào rừng và cắt cỏ nhanh nhất có thể. Ngay khi ông trở về, nhìn thấy đoàn người dừng trước cửa nhà mình, và người bạn thương gia đang đợi với xíu lo lắng. Người thương gia thuật lại toàn bộ câu chuyện và chúc mừng ông bạn già vì ông bạn giàu to rồi.

Wali Dad òa lên: “Giàu! Một lão già gần đất xa trời như tôi thì cần giàu có làm gì? À! Công chúa trẻ xinh đẹp đó chính là người thích hợp để tận hưởng những thứ quý giá này! Ông bạn! Ông có đồng ý nhận 2 con ngựa, 2 con lạc đà, 2 con voi và số lễ vật chúng chở rồi đem tặng số còn lại cho công chúa không?”

Người thương gia phản đối, và tỏ ra cho Wali Dad thấy ông bắt đầu cảm thấy công việc làm “đại sứ” thế này có chút ngượng nghịu. Tất nhiên bản thân ông cũng nhận được hậu lễ, càng lúc càng hậu hĩnh;  nhưng ông vẫn không thích đi suốt như vậy, ông bắt đầu lo lắng. Tuy nhiên một lúc sau, anh đồng ý đi thêm một chuyến nữa nhưng tự hứa với bản thân không bao giờ đâm đầu vào việc nào khác như thế này nữa.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, đoàn lễ vật khởi hành lần nữa đến Khaistan. Khi nhìn thấy đoàn người vật lộng lẫy tiến vào trong sân điện, nhà vua rất ngạc nhiên và nhanh chân tự mình đến dò hỏi, không biết nói gì khi nghe tất cả lễ vật này chính là quà của hoàng tử Wali Dad cho công chúa. Nhà vua nhanh chân đến gặp công chúa và nói với nàng: “Con gái yêu của ta, ta chắc chắn chàng trai này muốn lấy con, đây chính là ý nghĩa của những món lễ vật này! Không có gì đáp lễ hơn là một chuyến thân chinh đến gặp chàng trai đó. Anh ta chắc chắn là một người vô cùng giàu có và hết lòng với con, con nên lấy chàng trai này!”

Công chúa đồng ý với những lời của cha và ra lệnh chuẩn bị ngay không chút chậm trễ voi, lạc đà, lều cờ rực rỡ, kiệu và ngựa bởi vì vua và công chúa sẽ đến gặp vị hoàng tử vĩ đại Wali Dad. Nhà vua tuyên bố người thương gia sẽ là người dẫn đường.

Cảm giác của người thương gia thảm hại trong tình thế này thật không thể tưởng tượng nổi. Tuy được tiếp đón nồng nhiệt với tất cả sự hiếu khách dành cho vị đại sứ của ngài Wali Dad nhưng người thương gia muốn bỏ trốn. Ông cảm thấy bất an mọi lúc và không có bất kì cơ hội nào để bỏ trốn. Vài ngày sau, tuyệt vọng bao trùm ông khiến ông phải chấp nhận việc này như là định mệnh, trốn chạy là điều không thể, tuy nhiên ông vẫn hi vọng vận mệnh sẽ rẽ hướng cho ông một lối thoát khỏi những nghiệt ngã này để đến những điều tốt đẹp nhất.

Đến ngày thứ 7, họ khởi hành giữa tiếng pháo tay như sấm nổ, tiếng hoan hô và nhạc kèn rộn rã.

Ngày qua ngày đoàn người tiến bước, và cứ mỗi ngày trôi đi người thương gia thảm hại lại càng lo lắng. Ông tự hỏi nhà vua sẽ ban cho ông chết kiểu nào đây, hay là trải qua cực hình dã man như thế nào, ông dường như không ngủ được khi nghĩ về những cảnh đó, tưởng tượng như tên đao phủ của nhà vua đang đưa dao lên cổ ông.

Cuối cùng, họ cũng chỉ còn một ngày đường nữa là đến căn chòi đất nghèo nàn của Wali Dad. Đoàn người cắm trại lại đây, và người thương gia được cử đi trước để đến báo cho Wali Dad rằng có nhà vua và công chúa của Khaistan đến và mong một buổi yết kiến. Khi người thương gia đến thì thấy lão nhà nghèo đang ăn tối với hành tây và bánh mì, ông kể lại toàn bộ câu chuyện với hết sự chân thật. Về phần Wali Dad, ông ngập tràn nỗi thống khổ và xấu hổ, cho bản thân, cho người bạn và danh dự của vị hoàng tử kia, ông òa khóc và rên rỉ cách thảm thương. Ông than khóc xin người bạn thương gia cầm chân họ thêm một ngày bằng bất cứ lí do gì mà ông có thể nghĩ ra, và vào sáng mai hãy đến để bàn luận xem nên làm gì.

Ngay khi người thương gia đi khỏi, Wali Dad quyết định chỉ còn một cách vinh dự nhất để thoát khỏi sự xấu hổ và thê thảm này mà bởi vì ngu ngốc ông đã làm ra, đó chính là đi chết. Vì thế, không cần xin bất kì lời khuyên của ai, ông rời đi lúc nữa đêm đến một nơi có vách đá dựng đứng cao ngất, bên dưới là một con sông đang chảy siết, ông quyết định nhảy xuống để kết liễu đời mình. Đến nơi, ông lui lại vài bước lấy đà để nhảy, nhưng khi chạy đến gần miệng vực ông dừng lại! Ông không thể làm được!

Từ bên dưới, khuất trong bóng tối của màn đêm, nước gầm lên và sôi sùng sục nơi các mõm đá, ông có thể hình dung ra được nơi này vì ông đã biết nó trước, chỉ là đáng sợ và gớm ghiếc hơn gấp chục lần trong màn đêm tối. Gió xào xạc thổi qua hẻm núi như những tiếng thở dài đáng sợ, các bụi cỏ mọc trên các bờ vách đá như những sinh vật sống đang mờ ảo nhảy nhót, vẫy chào. Một con cú hú lên “Hoo! Hoo!” gần như thẳng vào mặt ông, khi nhìn vào bờ vực thẳm, lão già thảm thương ngã ra sau kinh hoàng, mồ hôi nhễ nhãi. Ông sợ! ông rùng mình! Lấy tay che mặt, ông khóc lớn.


Sau đó, ông cảm nhận ánh sáng chói nhẹ nhàng tỏa ra trước mặt mình. Chắc chắn không phải bình minh lao đến để làm ô nhục ông! Ông lấy tay ra khỏi mặt và thấy trước mặt mình là hai bóng dáng cực kì xinh đẹp mà trực giác mách bảo họ không phải xác phàm, nhưng là thần tiên trên thiên đường.

Một vị cất giọng thật sáng trong và du dương: “Lão già, sao ngươi khóc?

Ông trả lời: “Tôi khóc vì xấu hổ.”

Vị còn lại hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”

Wali Dad trả lời: “Tôi đến đây để chết.” Và ông đã thú thật toàn bộ câu chuyện khi hai vị thần đó hỏi.

Rồi người đầu tiên tiến về phía trước và đặt tay lên vai ông, Wali Dad bắt đầu có cảm giác rất lạ - điều gì đó đang xảy ra với ông mà ông không biết. Quần áo rách sờn cũ của ông trở nên xinh đẹp lạ thường, bàn chân không khô ráp trở nên ấm áp bởi đôi giày mềm, trên đầu ông xuất hiện vòng khăn đính trang sức cực đẹp. Một chuỗi vàng trì nặng cổ, chiếc lưỡi hái nhỏ đã củ mà ông dùng cắt cỏ treo trên đai lưng biến thành thanh gươm lớn sáng óng ánh, chiếc cáng bằng ngà ánh lên trong ánh sáng mờ ảo như là tuyết dưới ánh trăng. Khi ông còn đang rối rắm với nhiều câu hỏi như trong mơ, vị kia vẫy tay bảo ông quay lưng lại, một chiếc cổng nguy nga đứng trước mặt ông. Vị thần dẫn ông qua con đường lớn đến một nơi rộng lớn, ông kinh ngạc không nói được gì. Cuối con đường, chỗ mõm đất căn chòi cũ, thay thế bằng tòa lâu đài nguy nga, sáng rực lên với vô số đèn. Tiền sảnh lớn ngập những tôi tớ, lính gác cúi đầu chào khi ông đến gần, dọc theo những đường phủ rêu và cỏ, những đài phun bắn nước lên và hoa tỏa ngát hương vào không khí. Wali Dad đứng choáng váng và bất lực.


Một vị thần nói: “Đừng sợ! hãy vào nhà của ông và hãy biết rằng đây là món quà mà Thượng Đế đã ban tặng cho một con người có tấm lòng đơn giản.”

Nói những lời này xong, họ biết mất để lại ông lão một mình. Ông bước đi, nghĩ rằng ắt hẳn mình đang mơ. Ngay sau đó, ông lui về nghỉ ngơi trong một căn phòng lộng lẫy, lớn hơn bất cứ thứ gì ông từng mơ về.

Bình minh lên, ông thức dậy, và nhận ra rằng tòa lâu đài, bản thân ông, và những tôi tớ đều là thật, tất cả chẳng phải là mơ.

Nếu như ông lão như thể chết lặng đi, thì người thương gia khi thấy những cảnh tượng này chắc chắn còn hơn thế nữa. Ông bảo Wali Dad ông đã không ngủ cả đêm, trước khi tia sáng đầu ngày rọi xuống thì ông đã đi tìm người bạn của mình rồi. Và chao ôi! Điều mà ông tìm thấy! Một dải rừng rộng lớn qua một đêm đã biến thành những công viên và vườn hoa; và nếu như không phải những tôi tớ mới của Wali Dad đã tìm thấy ông và dẫn ông đến tòa lâu đài, thì chắc ông đã bỏ chạy bởi nghĩ rằng rắc rối ông gặp phải đã khiến ông bị điên và tất cả những gì ông thấy chỉ là tưởng tượng.

Sau đó Wali Dad kể cho người bạn thương gia tất cả sự tình. Ông gửi lời mời nhà vua và công chúa của Khaistan đến làm khách, cùng với tất cả đoàn tùy tùng, tôi tớ cho đến những người thấp hèn nhất trong trại.

Một bữa tiệc lớn được tổ chức ba ngày ba đêm cho những vị khách hoàng gia. Mỗi buổi tối nhà vua và các vị quý tộc của nhà vua được thiết đãi trong những đĩa và ly vàng; nhóm người nhỏ hơn thì bằng điã và ly bạc; và mỗi buổi tối mỗi vị khách được yêu cầu giữ ly và đĩa mà họ đã dùng như là món quà lưu niệm cho dịp viếng thăm này. Chưa hề có bất kì thứ gì sang trọng như thế này.  Bên cạnh những bữa tiệc thịnh soạn, họ còn chơi thể thao, săn bắn, nhảy múa, và mọi thú vui khác.
 


Ngày thứ 4, vị vua xứ Khaistan gặp riêng vị chủ nhà, và hỏi việc ông muốn cưới con gái mình có phải là thật hay không. Tuy nhiên sau khi cảm ơn vua, Wali Dad nói rằng ông chưa từng mơ về vinh dự lớn lao đó, ông quá già và xấu xí so với vẻ đẹp của công chúa, tuy nhiên ông xin nhà vua ở lại cho đến khi ông có thể gửi lời đến Hoàng tử xứ Nekabad, một vị hoàng tử trẻ tuổi, xuất sắc và đáng kính, và sẽ rất vui khi lấy được công chúa xinh đẹp.

Nhà vua đồng ý, Wali Dad nhờ người thương gia đến Nekabad, vị hoàng tử đến ngay và mang theo những món quà tuyệt đẹp, chàng phải lòng công chúa, và cưới nàng nơi lâu đài của Wali Dad giữa niềm vui tột cùng của đông đảo người tham dự.


Và bây giờ Vua xứ Khaistan và hoàng tử công chúa xứ Nakebad trở về đất nước của họ, Wali Dad tận hưởng tuổi già trong sự giàu có, làm bạn với tất cả những ai gặp khó khăn, và với bản chất thật thà, rộng lượng mà ông đã có khi còn là một Wali Dad Gunjay, người cắt cỏ.

Những bài mới hơn

Những bài cũ hơn